Trang chủ » Cẩm Nang Học Tập »
1, Mở bài
– Giới thiệu khái quát về tác giả Nguyễn Tuân và những đặc điểm tiêu biểu trong sáng tác của ông.
– Giới thiệu khái quát về truyện ngắn “Chữ người tử tù”
– Giới thiệu khái quát về cảnh cho chữ trong truyện ngắn Chữ người tử tù.
2, Thân bài
Tái hiện khái quát cảnh cho chữ
– Không gian: “trong một buồng tối chật hẹp, ẩm ướt, tường đầy mạng nhện, đất bừa bãi phân chuột, phân gián”
– Thời gian: đêm tối, khi vạn vật đã chìm sâu vào tĩnh mịch, chỉ còn “vẳng một tiếng mõ trên vọng canh”.
– Cảnh cho chữ đã diễn ra dưới “ánh sáng đỏ rực của bó đuốc”.
– Hình tượng:
+ Người tử tù “cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang dậm tô những nét chữ trên tấm lụa trắng tinh”.
+ Viên quản ngục đang “khúm núm cất những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ đặt trên phiến lụa óng”
+ Thầy thơ lại “gầy gò, run run bưng chậu mực”.
Nguyên nhân cảnh cho chữ diễn ra trong tác phẩm
– Truyện xoay quanh mối quan hệ giữa hai nhân vật Huấn Cao – kẻ tử tù nhưng có tài viết chữ đẹp và viên quản ngục – người có tấm lòng “biệt nhỡn liên tài”, luôn mang trong mình khao khát, ước muốn “có được chữ ông Huấn mà treo trong nhà”
– Trên bình diện xã hội, viên quản ngục và Huấn Cao là hai con người ở vị thế đối nghịch nhau song trên bình diện thẩm mĩ, cái đẹp họ lại là tri âm, tri kỉ của nhau.
Hành động cho chữ của Huấn Cao là cách để ông thể hiện thái độ, sự cảm kích, trân trọng của chính mình – một người nghệ sĩ với viên quản ngục – người đam mê cái đẹp, người tri kỉ với Huấn Cao.
Ý nghĩa cảnh cho chữ – một cảnh tượng “xưa nay chưa từng có”
– Cảnh cho chữ ở cuối tác phẩm là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có bởi:
+ Thông thường, cho chữ là công việc chỉ diễn ra ở nơi thanh cao, tao nhã nhưng ở đây lại diễn ra ở chốn ngục tù tăm tối – nơi cái ác, cái xấu đang ngự trị.
+ Người cho chữ ở đây lại chính là kẻ tử tù đang bị xiềng xích trói buộc, kìm hãm
– Giúp chúng ta thấy rõ quan niệm của Nguyễn Tuân về cái đẹp
+ Cái đẹp có khả năng và có sức mạnh cảm hóa kì diệu. Trước hết, cái đẹp có sức mạnh kì diệu, nó làm cho tất cả phải phục tùng và quỳ gối trước nó.
+ Cái đẹp luôn chiến thắng cái ác, cái xấu xa, nó có sức mạnh cảm hóa, hướng thiện con người và đồng thời, cái đẹp có thể sinh ra từ cái ác, cái xấu nhưng nó không thể lẫn lộn với cái ác, cái xấu
3, Kết bài
Khái quát lại về cảnh cho chữ trong truyện ngắn Chữ người tử tù và nêu cảm nghĩ của bản thân.
1, Mở bài
Nguyễn Tuân là một trong những cây bút xuất sắc của văn học lãng mạn nói riêng và văn học Việt Nam hiện đại. Với phong cách nghệ thuật độc đáo, lãng mạn, tài hoa và uyên bác của người nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp, ông đã để lại cho nền văn học nhiều tác phẩm có giá trị và có thể nói truyện ngắn “Chữ người tử tù” (trích trong tập truyện Vang bóng một thời” là một trong số những sáng tác như thế. Đọc truyện ngắn Chữ người tử tù người đọc sẽ không thể nào quên cảnh cho chữ ở cuối tác phẩm – một cảnh tượng độc đáo, hấp dẫn và qua đó cho chúng ta thấy được tài năng và phong cáhc của Nguyễn Tuân.
2, Thân bài
Cảnh cho chữ ở cuối thiên truyện là một sáng tạo nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Tuân có ám ảnh sâu sắc tới bạn đọc và là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có. Lẽ thường, cho chữ thường diễn ra ở những nơi thanh cao, tao nhã nhưng cảnh cho chữ ở đây lại hoàn toàn khác. Cảnh cho chữ trong tác phẩm diễn ra ở “trong một buồng tối chật hẹp, ẩm ướt, tường đầy mạng nhện, đất bừa bãi phân chuột, phân gián” và trong một đêm tối, khi vạn vật đã chìm sâu vào tĩnh mịch, chỉ còn “vẳng một tiếng mõ trên vọng canh”. Để rồi trong khung cảnh ấy, cảnh cho chữ đã diễn ra dưới “ánh sáng đỏ rực của bó đuốc”. Hình ảnh người tử tù “cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang dậm tô những nét chữ trên tấm lụa trắng tinh”. Còn ở cạnh bên người tù ấy chính là viên quản ngục đang “khúm núm cất những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ đặt trên phiến lụa óng” và thầy thơ lại “gầy gò, run run bưng chậu mực”. Như vậy, với những ngôn từ độc đáo, Nguyễn Tuân đã xây dựng thành công cảnh cho chữ ở cuối thiên truyện – một khung cảnh thật gợi cảm, sinh động, thiêng liêng và tràn đầy ý nghĩa.
Chắc hẳn, khi đọc tới cảnh cho chữ, nhiều người trong chúng ta sẽ đặt câu hỏi tại sao lại xuất hiện cảnh cho chữ trong tác phẩm này. Đọc toàn bộ thiên truyện, chúng ta sẽ dễ dàng nhận thấy, truyện xoay quanh mối quan hệ giữa hai nhân vật Huấn Cao – kẻ tử tù nhưng có tài viết chữ đẹp và viên quản ngục – người có tấm lòng “biệt nhỡn liên tài”, luôn mang trong mình khao khát, ước muốn “có được chữ ông Huấn mà treo trong nhà”. Và như chúng ta thấy, xét trên bình diện xã hội, viên quản ngục và Huấn Cao là hai con người ở vị thế đối nghịch nhau song trên bình diện thẩm mĩ, cái đẹp họ lại là tri âm, tri kỉ của nhau. Hai con người ấy gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt, oái ăm – Huấn Cao được giải đến ngục của viên quản ngục và chính hoàn cảnh oái oăm đấy đã làm cho vẻ đẹp tâm hồn và tính cách của các nhân vật được bộc lộ rõ nét và sâu sắc hơn. Chính trong những ngày cuối cùng trước khi bị xứ chết, trước những hành động của viên quản ngục đã khiến Huấn Cao nhận thấy tấm lòng “biệt nhỡn liên tài” của ông và để rồi, hành động cho chữ của Huấn Cao ở cuối tác phẩm diễn ra như một lẽ tất yếu, là cách mà Huấn Cao thể hiện thái độ, sự cảm kích, trân trọng của chính mình – một người nghệ sĩ với viên quản ngục – người đam mê cái đẹp, người tri kỉ với Huấn Cao.
Cảnh cho chữ ở cuối tác phẩm là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có bởi thông thường, cho chữ là công việc chỉ diễn ra ở nơi thanh cao, tao nhã nhưng ở đây lại diễn ra ở chốn ngục tù tăm tối – nơi cái ác, cái xấu đang ngự trị. Và hơn thế nữa, người cho chữ ở đây lại chính là kẻ tử tù đang bị xiềng xích trói buộc, kìm hãm. Không chỉ là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có mà cảnh cho chữ cũng để lại nhiều ý nghĩa sâu sắc cho tác phẩm, nó giúp chúng ta thấy rõ quan niệm của Nguyễn Tuân về cái đẹp. Với Nguyễn Tuân, cái đẹp có khả năng và có sức mạnh cảm hóa kì diệu. Trước hết, cái đẹp có sức mạnh kì diệu, nó làm cho tất cả phải phục tùng và quỳ gối trước nó. Cả viên quản ngục và thầy thơ lại đều trở nên “khúm núm”, “run run” trước những nét chữ Huấn Cao đang vẽ. Và đặc biệt, sự phục tùng, quỳ gối trước cái đẹp còn thể hiện qua chi tiết ngục quan “vái tên tử tù một vái” và “nói một câu mà nước mắt rỉ vào trong kẽ miệng làm cho nghẹn ngào: kẻ mê muội này xin bãi lĩnh”. Cái cúi đầu ấy của viên quản ngục chính là cái cúi đầu trước cái đẹp, trước cái thiên lương trong sáng. Thêm vào đó, qua cảnh cho chữ cũng thêm một lần nữa cho chúng ta thấy rằng, cái đẹp luôn chiến thắng cái ác, cái xấu xa, nó có sức mạnh cảm hóa, hướng thiện con người và đồng thời, cái đẹp có thể sinh ra từ cái ác, cái xấu nhưng nó không thể lẫn lộn với cái ác, cái xấu. Lời khuyên của Huấn Cao với viên quản ngục sau khi cho chữ đã giúp chúng ta thấy rõ quan niệm này của Nguyễn Tuân về cái đẹp.
3, Kết bài
Tóm lại, qua cảnh cho chữ ở cuối thiên truyện “Chữ người tử tù” đã giúp chúng ta thấy rõ quan niệm của Nguyễn Tuân về cái đẹp. Đồng thời, qua đó, cũng giúp chúng ta cảm nhận được tài năng của Nguyễn Tuân trong việc sử dụng ngôn ngữ, trong việc tạo hình, dựng cảnh và sử dụng bút pháp tương phản, đối lập – một thủ pháp tiêu biểu của văn học lãng mạn.
Cảm ơn các em đã tìm đọc bài viết “Phân tích cảnh cho chữ” mà trung tâm vừa mới hoàn thành. Với bài viết này, trung tâm hi vọng sẽ phần nào giúp ích cho các em trong quá trình học tập, tìm hiểu tác phẩm song các em không nên sao chép vào các bài viết của mình. Nếu thấy bài viết này hay các em nhớ like và share nó nhé!
Tư vấn gia sư (24/7) 097.948.1988
Các tin liên quan
Phụ huynh quan tâm